Tại sao tôi quyết định ít gặp người hơn trong năm 2020

Các bạn đã xem SOUL – Cuộc sống nhiệm màu chưa? Tôi đã xem và nghiệm ra nhiều điều. Và tôi quyết định sẽ ít gặp người hơn trong năm 2020. Đây là một bộ phim đáng xem của năm 2020. Và cũng là bộ phim mình nhìn thấy những mảnh linh hồn của mình trong từng phân cảnh nhỏ, trong Joe.

Joe là một anh chàng mê Jazz. Luôn muốn được sống với đam mê của mình thay vì chỉ đi dạy nhạc vì tồn tại. Joe là người có mục đích. Joe không ngừng theo đuổi ước mơ của mình. Và khi đứng trước sự quyết định giữa việc trở thành thầy giáo chính thức. Hay chơi nhạc cùng thần tượng, ông đã chọn đi theo tiếng gọi trái tim mình.

Đây là một motip thông thường. Một người có mục đích sống, theo đuổi ước mơ và cuối cùng đã chạm đến đích mong muốn. Khoan, vậy thì còn điều gì để nói nữa?

Tôi cứ nhớ mãi một câu nói trong bộ phim. Khi Joe hoàn thành xong một đêm diễn mà ông đã hoàn toàn phiêu theo thứ âm nhạc ông đam mê. Khi chào tạm biệt thần tượng và cũng là bạn diễn của mình, Joe hỏi: Ngày mai sẽ như thế nào? Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Và thần tượng của ông đã nói rằng: Mai chúng ta cũng sẽ tiếp tục diễn như vậy. Và Joe đứng đó, thốt lên trong sự ngỡ ngàng: Chỉ vậy thôi sao? Thần tượng của Joe đã kể cho ông nghe một câu chuyện vô cùng ngắn gọn và ý nghĩa.

Có một chú cá luôn mơ ước một ngày được bơi ra đại dương mênh mông. Một ngày chú gặp một con cá lớn và nói về ước mơ của nó. Có cá kia ngạc nhiên đáp: thì cậu đang bơi trong đại dương mà, con cá kia tự tin đáp rằng: đây không phải đại dương, đây chỉ là nước thôi.

Kỳ thực chú cá đó đã đang ở đại dương rồi. Và kỳ thực Joe đang được làm chính công việc mà ông yêu thích rồi. Ông mong chờ một giây phút huy hoàng mà ông được đắm mình trong thứ nhạc Jazz thật sự. Mà không biết rằng nó chỉ là những khoảng khắc ngắn ngủi trong đời. Và trong chuyến phiêu lưu trong cõi tạm của ông cùng cô nàng 22. Joe đã tìm ra ý nghĩa thực sự của đời mình: “Đó chính là tận hưởng từng phút giây của cuộc sống. Vì nếu không bạn có thể bị lạc lối và đánh mất đi linh hồn mình bất kỳ lúc nào.”

Thông điệp đơn giản, vô cùng đơn giản. Nó nói với chúng ta về cách yêu cuộc sống. Cách trân trọng những gì đang có. Và cách chúng ta nhìn nhận sự tồn tại bản thân qua từng hoạt động hằng ngày (còn gọi là sự chánh niệm). Hay đúng hơn là sống thực trong hiện tại.

Một thông điệp đơn giản nhưng lại không dễ để thực hiện.

Quay ngược thời gian. Tôi nghĩ là tôi đã bắt đầu đánh mất sự liên lạc với bản thân. Khi bắt đầu đi trên con đường kinh doanh riêng. Lúc đó mình giống như Joe có ước mơ, có đam mê. Và luôn tập trung vào việc thực hiện những điều mình mong muốn. Tôi luôn tự tin bản thân là một người có định hướng rõ ràng. Và thực tế là tôi luôn đi trên con đường mình đã định. Chỉ có điều trên con đường ấy. Tôi rất ít quan tâm đến những thứ còn lại bao gồm gia đình, bạn bè, các mối quan hệ và chính bản thân mình.

Tôi nhớ có những khoảng thời gian bị bế tắc trong công việc và trong suốt một năm đó. Đều đặn như một cái máy tôi thức dậy từ 6h sáng và làm việc đến tận đêm khuya. Đến giờ khi nhắc lại tôi không thể nhớ được tôi đã làm gì mỗi ngày. Và tại sao tôi lại có động lực làm việc ghê gớm đến vậy. Tôi quên cả việc chăm sóc bản thân mình, quên nhìn ngó cơ thể mình. Tâm trí của tôi thì luôn đặt vào những kế hoạch của tương lai.

Tôi thờ ơ với mọi thứ xung quanh và điều khiến tôi hứng thú duy nhất. Đó chính là công việc. Khi bạn trai nói về việc kết hôn. Điều tôi nói với anh ấy đó là hãy chờ cho công việc kinh doanh của em ổn định. Tôi tin sẽ đến đoạn đó, đoạn mà Joe tưởng tượng mình biểu diễn nhạc Jazz trên sân khấu. Đoạn mà công việc của tôi đạt được như ước muốn và tôi có thể an tâm là đã đạt được mục tiêu của mình.

Mãi sau này tôi mới biết ổn định cũng chỉ là một trạng thái tạm thời và rồi công việc kinh doanh sẽ tiếp tục phát triển không ngừng hoặc là dừng lại. Tôi quyết định chia tay bạn trai sau 5 năm gắn bó bởi nếu tiếp tục có lẽ anh ấy sẽ đánh mất cuộc sống như cách tôi đã làm. Và tôi tiếp tục lao đầu vào công việc cho đến năm 2019, khi công việc kinh doanh của tôi chuyển qua hướng gần với thiên nhiên hơn. Tôi có những chuyến đi bộ đường dài vào rừng và tôi tìm thấy bản thân ở những quãng đường đi trong yên lặng đó.

Năm 2020 cũng là năm đánh dấu sự trưởng thành của bản thân. Tôi quyết định ít gặp người hơn. Tôi sống chậm hơn, yêu thương mình hơn, tập trung vào thực tại hơn và hạnh phúc hơn. Một trong những cuốn sách đã thức tỉnh mình khá nhiều đó chính là cuốn “Trải nghiệm sức mạnh hiện tại” của Eckhart Tolle. Cuốn sách nói về sức mạnh của hiện tại và tất cả những lợi lạc khi bạn thực hành theo lối sống đó.

Đó là lý do tôi quyết định ít gặp người hơn và tôi không vội lao ra ngoài để kết nối với những mối quan hệ đã dần phai nhạt. Tôi dành thời gian để kết nối với bản thân mình, hiểu mình hơn và chăm sóc mình tốt hơn. Khi mình hiểu mình là ai, mình cần gì, muốn gì thì mình cũng biết tận hưởng cuộc sống của mình một cách đủ đầy và trọn vẹn hơn. Khi mình hiểu mình thì những mối quan hệ của mình cũng lành mạnh và chất lượng hơn. Khi mình hiểu mình thì những người gặp gỡ mình cũng nhận được giá trị và năng lượng tích cực hơn.

Đó là những trải nghiệm cực kỳ lý thú và trong cuốn nhật ký Eliz tôi vẫn đang viết mỗi ngày để tự ghi nhớ và để chia sẻ cho những ai cũng đang lạc lối giống như tôi đã từng

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!